NGƯỜI MỸ TRẦM LẶNG (Phần 27)
- Anh có bị thương không? - Pyle hỏi.
- Bị va vào chân. Không có gì trầm trọng.
- Nào chúng ta đi lên - Pyle cố nài.
Tôi chỉ nhận ra hắn vì thấy hắn như bị một lượt bụi mịn và trắng phủ lên
người. Nhưng rồi hình ảnh hắn lại biến mất, y như khi xem phim hình ảnh
không rõ vì điện yếu, chỉ còn nghe tiếng nói. Tôi lại đứng lên bằng cách
tì vào bên đầu gối còn nguyên vẹn và gắng đứng thẳng mà không tựa lên
chân trái bị sai khớp, nhưng tôi lại ngã, đau đến đứt thở. Không phải đau
ở mắt cá mà chân trái tôi bị thương ở một nơi nào đó. Tôi không còn
ngại gì nữa, sự đau đớn làm mờ hẳn sự sợ sệt. Tôi cứ nằm ra đất, bất
động, với hy vọng rằng cái đau không tìm thấy tôi, tôi nín thở, như người
ta thường làm trong một cơn đau răng, tôi không nghĩ đến cả việc quân Việt
Minh sắp tới để lục soát cái thápc anh vừa bị bắn sập. Một quả đạn nữa
lại vừa trúng tháp và nổ tung. Trước khi tới, họ đề nhiều món tiền khổng
lồ được đổ ra để giết vài nhân mạng, ngưòi ta giết những con ngựa với
những tổn phí ít hơn. Tôi hình như chưa tỉnh hẳn vì tôi nghĩ lan man đến
quê hương tôi, cái lò đó là sự khiếp đảm của tôi hồi nhỏ. ở đó chúng
tôi tưởng như còn vang lên tiếng súng ngắn bắn giết những con vật và tiếng
hí khiếp sợ của chúng.
Có một lúc, nhờ tránh mọi cử động và nhất là tránh thở mạnh, điều này
rất quan trọng, tôi thấy hết đau. Trong lúc tỉnh táo, tôi tự hỏi có nên bò
ra cánh đồng không. Quân Việt Minh chắc không ai có thì giờ lùng kiếm thật
xa. Một đội tuần tra sắp xuất hiện và tìm cách liên lạc với chiếc chiến xa
thứ nhất. Nhưng tôi lại sợ đau hơn là sợ quân du kích và tôi lại nằm yên.
Không có tiếng động nào cho hay hiện Pyle ở nơi nào, chắc hắn ta đã ra khóc
ở phía tháp canh, hay đúng hơn là ở nơi trước kia là cái tháp canh. Ðó
không phải là tiếng khóc của một người lớn, người ta cho rằng đó là tiếng
thút thít của một đứa nhỏ sợ bóng tối, nhưng không dám kêu lên. Tôi đoán
rằng đó là một trong hai người lính trẻ, có lẽ người đồng ngũ của anh ta
đã bị chết. Tôi hy vọng rằng khi Việt Minh đến, họ không cắt cổ anh ta.
Người ta không nên đánh nhau với trẻ con, và tôi lại nhớ tới hình ảnh một
thi hài nhỏ nằm co quắp trong một cái hố. Tôi nhắm mắt lại và điều đó như
xưa không cho đau đớn tới gần tôi và tôi cứ nằm chờ, có tiếng ai đó kêu
điều gì tôi không rõ. Tôi như có cảm giác rằng tôi có thể ngủ một giấc
trong đêm tối cô độc và hết đau như thế này.
Tôi lại nghe tiếng Pyle thì thào:
- Thomas, Thomas!
Hắn ta đã nhanh chóng học được lối đi không gây ra tiếng động và tôi đã
không nghe thấy tiếng bước chân của hắn.
- Anh cút đi! - Tôi trả lời rất nhỏ.
Hắn tìm ra tôi và nằm dài xuống bên cạnh.
- Tại sao anh không đi theo tôi? Anh bị thương à?
- Cái chân. Tôi chắc nó bị gãy.
- Bị đạn?
- Không, không, một mảnh gỗ, một hòn đá, hay một mảng tường và phải. Không
thấy máu chảy.
- Anh phải cố lên một tí.
- Anh đi đi, Pyle. Tôi không muốn đi, đau lắm.
- Chân nào?
- Chân trái.
Hắn trườn sát người tôi, vắt tay tôi lên vai hắn. Tôi vừa muốn khóc thút
thít như người lính trẻ gác tháp canh, lại vừa thấy bực dọc, nhưng không
thể biểu thị sự phẫn nộ trong một tiếng thì thào được.
- Mặc kệ tôi, Pyle. Tôi muốn ở lại đây.
- Không thể ở lại đây được.
Hắn vừa lôi vừa lấy vai đỡ tôi và cơn đau lại trở lại không sao chịu nổi.
- Xin đừng chơi trò anh hùng rơm nữa, trời ơi tôi không muốn động đậy
chút nào.
- Anh phải góp sức anh vào một tí chứ, không thì anh làm cho cả hai chúng ta
bị bắt bây giờ.
- Anh!
- Im đi, họ nghe thấy bây giờ.
Tôi muốn khóc lên được vì tủi nhục, nói như vậy không phải là quá đáng.
Tôi tựa hẳn lên người hắn, để cho bên chân trái thõng ra& chúng tôi nom
như những người ục ịch chơi trò ôm nhau chạy bằng ba chân và tôi chắc là
sẽ bị phát hiện ra ngay, nếu đúng lúc lên đường không có một khẩu đại
liên nổ từng loạt đạn ngắn và nhanh đâu đó phía tháp bên cạnh: Có lẽ
một đội tuần tra hay là quân Việt Minh hoàn thành mục đích hạ ba chiếc tháp
canh như thường lệ. Tiếng súng trùm lấp tiếng chân chạy trốn chầm chậm và
ngượng nghịu của chúng tôi.
Tôi không nghĩ mình đã tỉnh suốt dọc đường. Tôi chắc rằng hai mươi mét
cuối, Pyle như đã cõng hẳn tôi đi.
(Còn tiếp)