NGƯỜI MỸ TRẦM LẶNG (Phần 36)
- Hình như ông có một mạng lưới tình báo rất tốt -
Tôi nói.
- Nhưng tôi vẫn chưa hiểu câu chuyện sẽ dẫn tới đâu.
- Tôi đã nhờ ông Chu liên lạc với ông Dominge.
- Xem chừng ông phát hiện ra một đường dây giữa Pyle và tướng Thế - Tôi
nói.. - Sợi dây có vẻ mỏng manh lắm. Cũng không đáng là một tin tức nữa. ở
đây ai cũng cho mình là một người tình báo.
Heng lấy gót chân đạp vào cái thùng sắt sơn đen, và tiếng động như được
các giường sắt tiếp âm cho vang thêm lên.
- Ông Fowler, ông là một người Anh. Ông trung lập. Ông cư xử với chúng tôi
không thiên vị bên nào. Ông có thể có cảm tình người nào trong chúng tôi,
nếu họ vì niềm tin mà đứng về bên này hay bên khác.
- Nếu ông có dụng ý định nói rằng ông là một người cộng sản hay là một
phái viên của Việt Minh thì xin cứ nói thẳng. Tôi không có phản ứng gì
đâu. Tôi không có quan điểm chính trị.
- Nếu có điều gì không vui vẻ lắm xảy ra ở Sài Gòn nay, thì chúng tôi sẽ
bị lên án. Uỷ ban của chúng tôi mong ông có một sự nhìn nhận đúng vấn
đề. Do thế, tôi sẽ đưa ông xem vật này vật khác.
- Diolacton là cái gì? Một thứ sữa đặc ư?
- Cũng không xa lạ với sữa lắm.
Anh Heng chiếu đèn vào trong cái hộp sắt. Một chút bột trắng còn dính lại ở
đáy hộp, như một lớp bụi.
- Ðây là một loại thuốc nổ Hoa Kỳ - Anh ta nói.
Tôi cầm lấy cái khuôn để xem kỹ và thử đoán xem nó dùng để đúc ra viện
gì. Tất nhiên vật đúc từ khuôn ra sẽ hình thù ngược lại khuôn như những
hình trong gương vậy.
- Không phải để sản xuất đồ chơi.
- Như một thanh sắt để treo cái gì đó.
- Không rõ để dùng vào việc gì.
Anh Heng quay mặt đi, nói:
- Tôi chỉ mong ông sẽ nhớ lại những cái hôm nay ông đã thấy. Một ngày nào
đó có lẽ ông có cơ hội viết một bài về vấn đề này. Nhưng xin đừng bao
giờ nói về cái thùng ông đã nom thấy ở đây.
- Cả về cái khuôn?
- Nhất là về cái khuôn.
Thật là không dễ chịu khi lần đầu gặp lại con người đã cứu mình, như
người ta nói. Từ khi nằm bệnh viên, tôi không gặp lại Pyle, tôi dễ hiểu sự
không lên tiếng, không lại thăm của hắn, vì hắn còn hay dè dặt ngượng
ngùng hơn tôi, nhưng tôi vẫn cứ băn khoăn về một điều vô lý. Buổi tối,
trước khi những điếu thuốc làm thần kinh tôi đỡ căng thẳng có lúc tôi
hình dung ra hắn lên thang gác của tôi, gõ cửa phòng tôi, ngủ trêng giường
tôi. Về điều này, tôi thật bất công với hắn, và thấy mình vừa mang ơn vừa
có lỗi. Rồi tôi lại thấy ăn năn về bức thư đã viết cho hắn (vài vị tổ
tiên xa xôi nào để lại cho tôi cái lương tâm vô lý đó. Chính các cụ xưa
cũng không băn khoăn như vậy khi hiếp chóc và giết người trong cái thế giới
đồ đá cũ của các cụ).
Tôi có nên thết người đã cứu tôi một bữa cơm không? - Ðôi khi tôi tự
hỏi như vậy - Hay đơn giản là hẹn nhau tới uống chút ít tại quán rượu cảu
tiệm Continetal. Ðây là một việc xã giao ít khi gặp, làm thế nào là tuỳ ở
việc mình cho tính mạng đáng giá bao nhiêu. Một bữa cơm với một chai rượu
vang hay một cốc Whisky lớn? Tôi băn khoăn mất mấy ngày, nhưng việc này lại
do Pyle giải quyết hộ, vì hắn đến lớn tiếng gọi tôi qua cánh cửa phòng đang
đóng. Một buổi trưa nóng nực, tôi đang ngủ say vì suốt buổi sáng đã mệt
nhoài vì cố tập đi đứng với cái chân đau, nên không nghe thấy gì hết.
- Thomas, anh Thomas!
Tiếng gọi rơi vào đúng khi tôi mơ thấy mình đi trên một con đường vắng,
tìm mãi không ra chỗ rẽ. Ðường cứ trải dài ra một cuốn băng ghi tín hiệu
đều đều chạy theo một tốc độ không thay đổi, nếu không có tiếng người
gọi đó đến làm nó ngưng lại, trước hết là tiếng rên rỉ từ trong tháp
canh, sau đó gọi đích danh tôi.
- Thomas, anh Thomas!
Tôi trả lời nho nhỏ:
- Cút đi, Pyle. Ðừng tới gần tôi. Tôi không muốn ai cứu tôi cả.
- Thomas!
Hắn lấy nắm tay đấm cửa, nhưng tôi giả chết, y như tôi đã lộn lại thửa
ruộng, và Pyle là kẻ thù địch.
Bỗng nhiên tôi thấy tiếng la ngưng hẳn, ai đó thì thào nói trong hành lang
và ai đó trả lời lại. Những tiếng thì thầm bao giờ cũng nguy hiểm. Tôi
không nhận ra tiếng nói của ai. Tôi nhẹ nhàng xuống giường, chống gậy đi
tới cánh cửa phòng ngoài. Có lẽ vì tôi đi chậm quá, có lẽ họ đã nghe
thấy tôi đi, nên ngoài cửa là sự im ắng. Sự im lặng giống như một cây leo
có tay bám, thân cây luôn qua cửa, bò dài ra, tỏa lá khắp phòng tôi đang
đứng. Ðây là một sự im lặng mà tôi không ưa thích. Tôi xé tan sự im lặng
đó bằng cách mở tung cửa. Phượng hiện ra ở hành lang, hai tay Pyle đặt trên
vai cô, với vẻ như họ vừa buông nhau ra sau một cái hôn.
- Nào, xin mời vào, xin mời - Tôi nói.
- Không sao gọi được anh - Pyle nói.
- Lúc đầu vì tôi đang ngủ, sau đó vì không muốn bị ai quấy rầy. Nhưng bây
giờ bị quấy rồi, thì xin mời vào. Tôi dùng tiếng Pháp hỏi Phượng: - Cô
kiếm được hắn ở đâu đưa về đây thế?
- Ở NGAY ĐÂY, TẠI HÀNH LANG
này, tôi nghe tiếng đập cửa và chạy lên mở.
- Xin mời ngồi - Tôi nói với Pyle - Uống một ly cà phê nhé?
- Không, Thomas ạ, và tôi cũng chẳng muốn ngồi nữa.
- Tôi thì ngồi, chân chóng mỏi lắm. Anh đã nhận được thư của tôi chưa?
- Rồi. Tôi cho rằng anh không bao giờ nên viết như thế.
- Vì sao?
- Vì nó gồm toàn những điều dối trá. Trước kia tôi rất tin ở anh.
- Anh không nên tin ở bất kỳ người nào khi đứng trước việc được hay mất
một người đàn bà.
- Vậy xin kể từ hôm này, anh cũng không nên tin tôi nữa. Tôi sẽ viết những
lá thư với bì thư đánh máy. Tôi thấy mình đã trưởng thành lên (Nhưng
giọng nói của hắn lại đầy nước mắt, và có vẻ trẻ con hơn bao giờ hết).
Anh có thể thắng mà không cần gian lận được không?
- Không. Ðây là một thí dụ về lối chơi hai mặt của châu Âu. Chúng tôi
phải tìm cách bù đắp lại sự thiếu vũ khí. Nhưng tôi chắc đã hớ hênh thế
nào. Sao anh phát hiện ra được lời nói dối?
- Nhờ chị cô ta. Bà ấy làm việc ở sở của Jo. Tôi vừa ở chỗ bà ta về. Bà
ta biết anh bị gọi về nước.
- Ra thế! - Tôi thở phào trả lời - Phượng cũng biết rồi?
- Và thư của vợ anh, Phượng chắc cũng biết. Chị cô ta đã xem rồi.
- Sao?
- Hôm qua bà ta đến đây, anh đi vắng, Phượng đã cho bà ta xem. Anh không
bịp nổi bà ấy vì bà ấy đọc được tiếng Anh.
- Thế đấy.
Chẳng nên trách móc ai làm gì. Rõ ràng thủ phạm là tôi. Chắc Phượng chỉ
vì khoe khoang mà cho xem thư, cô ta không vì hồ nghi mà làm việc đó.
- Cô biết rõ từ tối qua à? - Tôi hỏi Phượng.
- Vâng.
- Thảo nào cô chẳng nói năng gì (Tôi nắm tay cô), đáng lẽ cô phải nổi cơn
tam bành lên. Nhưng cô không phải là một con mụ Tam Bành.
- Tôi cũng phải suy nghĩ tính toán chứ.
Lúc này toi mới nhớ là khi chợt thức giấc lúc đêm, tôi thấy cô không thở
đều và biết cô không ngủ. Tôi đưa tay sờ cô và hỏi. Em nghĩ gì vậy? Từ
khi đến ở đường Catina, cô hay bị mê sảng, nhưng đêm qua cô lắc đầu để
trả lời tôi là không phải mê sảng. Cô quay lại tôi, tôi kề đùi vào đùi
cô& cử chỉ mở đầu cho quan hệ riêng tư giữa chúng tôi. Nhưng lúc đó
tôi cũng chưa nhận ra điều khác thường.
(Còn tiếp)