NGƯỜI MỸ TRẦM LẶNG (Phần 40)
Ðúng lúc đó bể nước
nổ tung, và nước tràn ra đường, một tảng gạch bay tới đập vỡ tan một cửa
kính, và những mảnh kính vỡ rơi như một dòng nước trút xuống.
Không có ai bị thương. Chúng tôi rũ áo cho sạch nước và mảnh kính vụn.
Một chiếc bánh xe quay tít trên mặt đường, kêu vù vù như một con cù, lảo
đảo rồi đổ kềnh xuống đất.
- Bây giờ đúng mười một giờ - ông Heng nói.
- Quái quỷ gì thế.
- Tôi đã nghĩ việc này có thể làm ông phải lưu tâm.
- Ông Heng nói - bây giờ chắc hẳn ông đã lưu tâm.
- Ði uống chút gì đi.
- Không, tôi xin lỗi, tôi phải về nhà ông Chu. Nhưng trước hết, tôi chỉ xem
ông cái này. (Ông ta dẫn tôi tới nơi để xe đạp, mở chiếc khóa dây xe của
ông). Xin ông nhìn cho kỹ.
- Một chiếc xe Raleigh - Tôi nói.
- Không, xin nhìn chiếc bơm xe. Nó không làm ông nhớ lại cái gì à?
Ông ta mỉm cười một cách tự kiêu trước vẻ ngơ ngác của tôi rồi bỏ đi.
Tuy nhiên, ông ta vẫn quay lại vẫy tay chào tôi và đạp về phía chợ Lớn, nơi
có kho sắt cũ của ông.
Khi tới Sở Liêm phóng để lấy tin, tôi mới hiểu ông đang định nói tới cái
gì. Cái khuôn tôi được thấy trong kho nhà ông có hình dáng của một phần
nửa một cái bơm xe đạp. Ngay hôm đó trong toàn thành phố Sài Gòn, nhiều
cái bơm xe đạp bình thường hóa ra là những quả bom trá hình nổ đúng lúc
mười một giờ, trừ những cảnh bình được người báo (tôi đoán là chính
người của ông Heng đã báo) đã hành động kịp thời trước khi bom nổ. Việc
cũng nhỏ thôi, sáu người bị thương nhẹ, còn không biết bao nhiêu xe bị hư
hại. Những đồng nghiệp của tôi - ngoài phóng viên tờ Viễn Ðông dám nói
đến "mưu sát" - hiểu rằng họ muốn cho báo của họ bán chạy thì chỉ
nên đem vụ này làm một câu chuyện hài hước. "Bom trên xe đạp" là
một cái đầu đề hấp dẫn. Tất cả đều đổ cho cộng sản. Chỉ có tôi là
người đổ việc làm, này cho tướng Thế không còn là vấn đề thời sự. Hoài
giấy mà nói về ông ta. Tôi nhờ Dominge chuyển cho ông Heng một thư nói rõ là
tôi đã gắng hết sức mình. Ông Heng nhờ trả lời miệng một cách lịch sự.
Hình như ông ta hay cái Uỷ ban gì đó của ông ta dễ phật ý lắm. Không có ai
oán trách ghê gớm những người cộng sản về vụ này. Ngay dù cho họ có làm
như vậy, thì họ chỉ được thêm tiếng là những người thích đùa. Trong các
cuộc tiếp tân, người ta thường hỏi nhau: "Liệu họ sẽ nghĩ ra một trò
gì ngộ hơn thế nữa không?". Và cái vụ lố bịch này được hình tượng
hóa trong óc tôi bằng hình ảnh của chiếc bánh xe quay tít một cách vui vẻ
như một con quay ở giữa đường phố. Tôi không nói gì về Pyle về những mối
quan hệ cảu hắn với tướng Thế. Mặc hắn cứ làm những đồ chơi với thuốc
nổ, như vậy có lẽ hắn khỏi nhớ đến Phượng. Tuy nhiên, một tối, vì đi
ngang qua, và cũng vì không có việc gì làm thú vị hơn, tôi tạt vào garage
của ông Mười.
Ðó là một nơi trên bờ phố Somer, không rộng và rất lộn xộn, khá giống với
một kho chứa đồ sắt cũ. Một chiếc xe đang được kích lên ngay giữa garage,
nắp xe há hốc, hình thù xe giống như một con thú tiền sử trưng bày tại một
nhà bảo tàng tỉnh lẻ không có ai vào xem. Tôi tin rằng không có ai còn nhớ
là chiếc xe nằm đó. Những mẩu sắt cũ vứt rải rác trên mặt đất, những
người Việt Nam không bỏ đi một chút gì, giống như một người đầu bếp Tàu,
từ một con vịt làm được bảy món, đến cái móng chân cũng không để phí.
Tôi lại nghĩ vì một sai sót nào mà người ta đã vứt những hộp Diolacton
rỗng và những khuôn đúc hỏng, biết đâu nó chẳng bị một người làm lấy
trộm đem bán lấy dăm đồng bạc, hay là ông Heng lắm mưu mẹo đã mua chuộc
được một nhân viên nào đó.
(Còn tiếp)