NGƯỜI MỸ TRẦM LẶNG (Phần 42)
Tôi đến tòa Lãnh sự Mỹ và yêu cầu
được gặp Pyle. Phải viết đầy đủ vào một tờ phiếu rồi giao cho một người
quân cảnh ngay từ ngoài cửa.
Tên này nói:
- Ông chưa ghi rõ mục đích việc xin gặp.
- Rôi ông ta sẽ biết.
- Thế ông được hẹn trước hay sao?
- Xin cứ coi như vậy cũng được.
- Xem ra cũng phiền toái, nhưng chúng tôi phải hết sức chú ý. Thỉnh thoảng
vẫn có những kẻ khả nghi tới đây.
- Người ta nói với tôi như vậy.
Hắn đưa đẩy miếng kẹo cao su sang phía miệng bên kia và đi vào thang máy.
Tôi đứng chờ. Tôi cũng chưa rõ mình sẽ nói với Pyle điều gì. Ðây là một
màn kịch lớn tôi chưa đóng bao giờ. Người cảnh binh trở ra.
- Mời ông lên - Hắn nói một cách không vui vẻ - Phòng số 12A, gác một.
Ðến nơi tôi không thấy Pyle, Jo, tuỳ viên thương mại ngồi ở bàn giấy. Tôi
vẫn không nhớ ra tên chính của hắn. Bà chị của Phượng chăm chăm theo dõi
tôi từ sau chiếc máy chữ. Phải chăng cặp mắt nâu đầy vẻ hám lợi của bà
đã lóe lên vẻ chiến thắng. Jo nói lớn với vẻ dễ tính ồn ào:
- Mời vào, mời vào anh Tom. Rất vui sướng được gặp anh. Chân anh ra sao rồi?
Chẳng mấy khi anh tới cái sở nhỏ bé củ chúng tôi. Xin kéo một chiếc ghế mà
ngồi. Cho tôi nghe ý kiến anh về trận tấn công vừa qua đi. Tối qua tôi gặp
anh Grand ở Continetal. Hắn lại sắp ra miền bắc. Hắn ta thật hăng. Ðâu có gì
mới là có mặt Grand. Hút thuốc nhé? Anh cứ tự nhiên. Anh quen Miss Hải đấy
chứ? Người có tuổi như tôi không sao nhớ được đầy đủ tên họ các cô
có& dài quá. Tôi cứ gọi: "Hello, cô kia!". Thế mà cô ấy lại
thích. Kiểu cách theo lối thực dân cũ là hết thời rồi. Ngoài phố có tin
đồn gì mới nhất, Tom? Các anh như lúc nào cũng áp sát tai xuống đất để
nghe ngóng. Rất tiếc cho chân anh. Andon, đã kể cho tôi nghe.
- Pyle đâu rồi?
- Sáng nay Andon không tới sở. Tôi thấy anh ta đang ở nhà. Lắm việc ở nhà
lắm.
- Tôi biết hắn đang làm cái việc gì ở nhà rồi.
- Say sưa lắm, cái anh chàng. à, anh vừa nói gì nhỉ?
- Dù sao tôi cũng biết chắc hơn anh cái việc anh ta đang làm ở nhà là gì.
- Tôi chẳng hiểu anh định nói gì, anh Tom. Tôi vẫn cứ là anh chàng Jo lơ mơ.
Từ xưa, và mãi mãi.
- Nó đang ngủ với người yêu của tôi, em gái cô thư ký đánh máy của anh.
- Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả.
- Cứ hỏi cô ta thì biết. Chính cô ta đã bố trí việc này, Pyle đã cướp
người yêu của tôi.
- Nghe này, Fowler, tôi cứ tưởng anh đến đây là có việc công. Tôi không
thể cho ai tới phòng giấy này gây sự, anh rõ chứ?
- Tôi đến tìm Pyle, nhưng chắc y trốn rồi.
- Này, anh Fowler, đáng lẽ anh là người cuối cùng được phép ăn nói như
vậy, sau cái việc mà Andon đã làm cho anh.
- à, phải, phải, tất nhiên. Hắn đã cứu sống tôi phải không? Nhưng tôi có
yêu cầu hắn làm việc đó đâu?
- Xả thân ra cứu anh. Anh ta hẳn phải rất tốt bụng.
- Tôi cóc nói đến cái bụng hắn. Lúc này tôi đang nghĩ đến một bộ phận
khác của con người hắn.
- Này, này, đừng nói bóng gió như thế trước mặt một phụ nữ.
- Bà này với tôi đã hiểu quá rồi. Bà muốn vòi tôi một khoản tiền mà
không được, nhưng bà ta đã làm ăn được với Pyle. Thôi được. Tôi rõ là
tôi đã cư xử lỗ mãng, và tôi cứ muốn lỗ mãng như thế. Trong hoàn cảnh
này, chẳng ai tử tế với ai cả.
- Chúng tôi đang bận. Cần làm báo cáo về vấn đề sản xuất cao su.
- Anh khỏi lo, tôi đi đây. Nếu Pyle có gọi thì nói hộ là tôi đã đến. Có
lẽ anh ta thấy anh ta cần đến đáp lễ tôi, cho phải phép. (Tôi quay lại phía
bà chị cô Phượng). Tôi hy vọng bà sẽ đưa ra công chứng viên xác nhận số
tiền thưởng, trước mặt ông Lãnh sự Mỹ và những nhà theo chủ nghĩa khoa học
gia tô giáo.
- Tôi đi ra ngoài hành lang trước mặt, ở đây có cánh cửa mang biển
"Các ông". Tôi vào, cài cửa lại, và ngồi gục đầu vào tượng lạnh
ngắt mà khóc. Cho đến bây giờ tôi chưa hề khóc. Chuồng xí của họ đặt máy
điều hòa khí hậu, không khí mát mẻ đã làm khô nước mắt của tôi, như
đã làm khô nước bọt trong miệng và tinh khí trong cơ thể.
(Còn tiếp)