NGƯỜI MỸ TRẦM LẶNG (Phần 51)
Khi đi sang bến cảng Mỹ
Tho, tôi gặp những chiếc xe cứu thương đi từ chợ Mỹ Tho tới quảng trường
phố Gacnie.
Người ta gần như có thể đo được tốc
độ của sự lan truyền tin tức nhờ ở vẻ mặt của những người đi đường.
Những người tôi gặp lúc đầu còn đem cặp mắt thăm dò và lo âu nhìn những
ai như tôi từ phía quảng trường đi lại. Khi vào đến Chợ Lớn, tôi đã đi
khỏi vòng lan tỏa của tin đồn: cuộc sống vẫn náo nhiệt như mọi ngày, không
hề ngừng, không ai biết việc gì xảy ra.
Tôi tìm thấy kho hàng của ông Chu, lên
tới tận phòng ông ở. Không có gì thay đổi so với lần trước tôi tới thăm.
Con mèo và con chó vẫn nhảy từ sàn nhà lên đống hộp và từ đó lên những
chiếc vali, giống như hai con mã đuổi nhau trên bàn cờ mà không con nào bắt
được con nào. Thằng bé con vẫn lê la dưới đất, và hai ông già vẫn chơi
mạt chược. Chỉ vắng mặt mấy anh chị thanh niên. Khi tôi vừa xuất hiện ở
cửa, một người đàn bà đã đứng lên rót trà mời tôi. Bà cụ già ngồi
trên giường vẫn nhìn đôi bàn chân của mình.
- Xin hỏi ông Heng - Tôi nói.
Tôi lắc đầu không uống chè, tôi chẳng muốn dùng hết tách này đến tách
khác thứ nước uống đắng và thiếu hương vị đó.
- Thế nào tôi cũng gặp ông Heng.
Không có cách nào làm cho người nhà hiểu tôi cần gặp ai một cách gấp gáp
như thế, nhưng có lẽ việc tôi khăng khăng không chịu uống trà đã làm họ
lúng túng. Hay có lẽ đôi giày của tôi cũng như giày Pyle bị dính máu
chăng? Dù vì lẽ gì nữa, sau vài phút, một người đàn bà dẫn tôi ra khỏi
phòng, xuống cầu thang, đi dọc hai dẫy phố chật ních người qua lại dưới các
biển tên hiệu, và để tôi đứng trước một cửa hàng bán những chiếc tiểu
làm bằng đá, loại cửa hàng này bên nước của Pyle người ta gọi là những
"salon tang tóc".
- Ông Heng, ông Heng - Tôi nói vậy với một người Hoa Kiều nhiều tuổi đứng ở
cửa.
Nơi này thật đáng là nơi dừng chân của một ngày, sáng xem những tranh dâm
ô của vị chủ đồn điền, trưa thấy trong công viên những thi hài của người
chết oan. Có tiếng gọi của người nào đó từ trong nhà, cụ già người Hoa né
ra để tôi vào.
Ông Heng ra đón tôi một cách niềm nở và mời tôi vào một phòng hẹp và sâu
trong nhà, nơi đây có những hàng ghế xếp dọc tường, những chiếc ghế đen
bóng, chạm trổ, bất tiện, mà ta thường thấy bày trong các phòng chờ của
người Hoa, không có ai ngồi và không có ai thích ngồi vào đó. Nhưng lần
này tôi nghĩ vừa có người ngồi trên ghế, vì trên mặt bàn còn bày năm
chiếc uống trà mà hai chiếc mới còn vơi.
- Tôi đến làm ngưng một cuộc họp à? - Tôi nói.
- Họp bàn về làm ăn buôn bán thôi - Ông Heng đáp lại một cách lửng lơ -
chẳng có gì quan trọng. Tôi lúc nào cũng rất sung sướng được gặp ông,
thưa ông Fowler.
- Tôi từ quảng trường phố Gacnie tới đây.
- Tôi cũng nghĩ đúng là vì việc đó.
- Ông đã biết tin.
- Người đã đại diện cho tôi. Tôi nghĩ rằng trong ít bữa, tôi nên tạm lánh
ông Chu. Hôm nay chắc cảnh sát hoạt động mạnh.
- Nhưng ông có dính gì vào vụ đó đâu?
- Công việc của cảnh sát là tìm ra thủ phạm.
- Thủ phạm lại là Pyle à - Tôi nói.
- Ðúng vậy.
- Họ gây ra những vụ ghê gớm quá.
- Tướng Thế chưa chế ngự nổi mình.
- Và chất nổ không phải để cho những đứa trẻ nhép vừa từ Boston sang. Ai
cũng là người chỉ huy Pyle, ông Heng?
- Tôi nghĩ rằng hắn ta tự chỉ huy mà thôi.
- Hắn ta là gì? Một nhân viên của OSS?
- Cái tên viết tắt hay không cũng không quan trọng.
- Tôi có thể làm được việc gì, ông Heng? Phải bắt hắn không được làm
như thế nữa.
- Ông có thể viết đúng những bài bóc trần sự thật hay không?
- Báo của tôi khôngquan tâm đến tướng Thế. Nó chỉ quan tâm đến các đồng
bào của ông thôi, ông Heng ạ.
- Có thật ông định buộc Pyle ngưng hành động không, ông Fowler?
- Nếu mà ông thấy hắn vào đúng lúc đó. Hắn đứng như bị trời trồng ở
quảng trường, và nói đây là một sự lầm lỡ đáng tiếc, đáng lẽ là đánh
vào một cuộc diễu binh. Hắn còn nói phải đưa đánh bóng đôi giày trước
khi đi gặp ngài Bộ trưởng.
- Chắc hẳn ông sẽ kể những điều ông biết cho cảnh sát rõ.
- Cảnh sát cũng chẳng quan tâm đến tướng Thế. Và ông tưởng họ dám đụng
đến một người Mỹ hay sao? Hắn hưởng đặc quyền ngoại giao. Hắn tốt nghiệp
Ðại học Havard. Ông Bộ trưởng rất quý hắn. Ông Heng này, ở đó có một
người đàn bà có con bị chết. Bà ta lấy chiếc nón lá úp lên người con.
Tôi không sao quên được hình ảnh ở đó. ở Phát Diệm cũng có một người
đàn bà khác.
- Ông Fowler, xin hãy cố trấn tĩnh lại.
- Làm gì bây giờ, ông Heng? Với một hộp Diolacton, người ta tạo ra được bao
nhiêu xác trẻ em?
- Ông có định tiếp tay cho chúng tôi thật không, ông Fowler?
- Hắn ta đến nước này để làm những điều xằng bậy, và bao nhiêu người
đã phải bỏ mạng vì những hành động dại dột của hắn. Thật là đáng tiếc
rằng quân của các ông không thịt hắn trên sông gần Nam Ðịnh. Như vậy thì
bao nhiêu mạng người đã không bị mất.
- Tôi cũng nghĩ như ông, ông Fowler ạ. Phải kìm các hành động của hắn lại.
Tôi xin gợi ý với ông điều sau đây.
Ðằng sau cánh cửa có ai đó khẽ ho và khạc nhổ ầm ĩ.
- Tối nay ông hãy mời hắn ta ăn cơm ở hiệu Cối Xay cổ - ông Heng nói tiếp -
Khoảng từ tám rưỡi tới chín rưỡi.
- Ðể làm gì?
- Chúng tôi sẽ dừng hắn ở giữa đường và nói chuyện với hắn.
- Có thể hắn bận.
- Tốt hơn hết là ông bảo hắn tới thăm ông vào lúc sáu rưỡi. Lúc đó hắn
rỗi, chắc chắn hắn sẽ tới. Nếu hắn nhận lời thì ông cầm một cuốn sách lại
gần cửa sổ, y như để đọc ở nơi còn ánh sáng.
- Tại sao lại tới quán Cối Xay cổ?
- Vì đó gần cầu Ða Kao. Tôi tin rằng ở đó sẽ tìm được chỗ tiện lợi để
nói chuyện với hắn.
- Ông định làm gì hắn?
- Ðiều đó thì ông không cần biết, ông Fowler. Nhưng tôi hứa với ông là
chúng tôi sẽ hành động với tất cả sự êm thấm mà tình hình cho phép.
Những người bạn không thể nom thấy của ông Heng cửa động phía bên kia
tường nhẹ như những con chuột chạy.
- Ông có thể làm giúp chúng tôi việc đó không, ông Fowler?
- Tôi chưa rõ - Tôi đáp.
- Sớm hay muộn ông cũng nên làm điều đó thôi - Ông Heng nói.
Và tôi nhớ lại những lời đại uý Truan đã nói tại tiệm thuốc phiện, sớm
hay muộn cũng phải có thái độ. Nếu người ta muốn vẫn được là người.
(Còn tiếp)